Bài đăng

Tuần mệt mỏi nhất

Hình ảnh
Khi đầu tuần đã có điềm dữ thì cuối tuần không bao giờ là bình yên ! Đường hư, bột hư, đến cái nhân thịt cũng ôi thiu, hỏng hết. Mọi chuyện đều hỏng hết.  Chuyện 1: "Nội dung xong chưa"  Hầu như ngày nào đến cơ quan cũng nghe 800 lần câu này. Khi quyền quyết định không thuộc về mình, nhưng trách nhiệm nằm trên cái vai này, người ta có trăm ngàn lý do đè đầu cưỡi cổ người khác. Mà nếu đã có ai đè đầu mình thì mình cũng phải kiếm một cái đầu khác để đè. Hình như có tất cả 7 cái đầu cùng đè nhau, ai nào cũng muốn nằm trên hết. Chiều nay chuyện bị hài mình không muốn nhớ lại nhất xuất hiện. Thiết kế sau 1000 lần chỉnh sửa đưa sếp duyệt, thêm 1001 lần nữa là xuất bản, nhưng oái oăm chàng thiết kế đáng yêu rời văn phòng, bỏ lại con nhỏ cùng đống lộn xộn chưa xong. Nó vật vả xoay sở đủ kiểu vẫn không thể hoàn thành đúng timeline. Nó biết nó sẽ nhận cái liếc xéo, cái nhíu mày khó chịu từ đồng nghiệp. Vì nó mà plan bi chậm, phải dời tới đầu tuần sau. Thẫn thờ nó thấy tuần...

Chuyện đi ở đợ của Gấu (P.2)

Hình ảnh
Bẵng đi thời gian gần 2 tháng, cuối cùng Gấu nhà ta cũng nở mặt nở mày, vênh vênh váo váo đi khoe với bà con dòng họ mình đã là người nhớn. Chuyện mới xảy ra sáng này, nay trời âm u, lại khó ở trong người, Gấu tới văn phòng thuê tạm vô thời hạn, vừa đặt đít xuống bàn, chưa kịp mở máy tính, bỗng nhiên thấy khó chịu trong người, thiếp  đi lúc nào không hay. Tỉnh dậy, đầu đau nhức! Ôi 10h30 rồi, mình ngủ quên mất. Mắt dính đầy ghèn, miệng còn chảy ke, một cú điện thoại lạ mặt gọi tới, "A lô em hả, tháng sau đi ở đợ nhà chị nha. Ừ, em đó, ông chủ hài lòng về em và muốn em sử dụng đầu óc của mình để phát triển phát triển công ty" Cái gì, em đậu rồi ư, em được làm người lớn rồi ư. Có phải mình đang mơ không ? Tự vả phát rõ đau. Á!! Sưng vù gương mặt thanh tú. Trời ơi vậy không phải là mơ, mình đã thành người lớn rồi sao, cảm giác thành người lớn sao mà lạ lẫm quá, vội vội vã vã lấy gương soi. Mình đây ư, Gấu Gấu người nhớn là vậy đó hả, vẫn gương mặt trái xoan này, vẫn làn da t...

Chuyện đi ở đợ của Gấu

Hình ảnh
Gấu là một sinh vật sống trên hành tinh có tên Địa Cầu, đó là một hành tinh xinh đẹp, cực kì phát triển và có hơn 8 tỉ người sinh sống. Gấu là một trong 8 tỉ người đó, một cô gái bình thường, sống cuộc đời bình thường, sáng cắp sách đi học, chiều cắp sách về nhà, thỉnh thoảng tụ tập bạn bè ăn uống phá phách. Nói chung là cuộc đời cũng không có gì để kể.  Ở hành tinh Địa Cầu có một nghi lễ đặc biệt, lễ trưởng thành-chỉ những ai vượt qua lễ này mới được xem là người nhớn- nghi thức rất đơn giản: trai lẫn gái sau 20 tuổi phải ghi danh ở đợ cho một gia đình, đứa nào ghi danh thành công và được nhận vào thì được tính là người nhớn, đứa nào không được nhận thì bị coi là trẻ con.  Vậy là Gấu cùng 7 tỉ 9 trăm chín mươi chín triệu người điên cuồng lao vào nghi lễ có tỉ lệ chọi cao kỉ lục kia, vì cái danh được làm người nhớn. Nhưng khổ nỗi vì Gấu không có gì nổi trội nên rất khó cạnh tranh lại với 7 tỉ chín trăm chín mươi chín triệu người còn lại, nhất là bây giờ người ta k...

Dạy con vấp ngã ra sao ?

Người Việt mình dạy con có chuyện vui thế này, đứa cháu đến tuổi biết đi, một hôm nó bị ngã, bà xót quá bèn lấy cây roi quất lấy quấ để vào cái ghế rồi thét "Cái ghế kia, tại mày mà cháu tao bị ngã đó. Cháu nín đi, để bà đánh đòn cái ghế". Đứa bé khóc thút thít rồi nín. Nhiều  năm sau nó ra đời bị vấp ngã, liền chạy về bên bà khóc "Bà ơi! cháu đau quá, cháu chịu không nỗi". Bà lúc này già yếu lắm rồi, cầm coi không nổi, quát lớn không thành tiếng, chỉ biết trệu trạo nói "Đau thế về nói bà có ích gì, giờ bà già rồi chẳng cầm roi quất cái ghế nổi nữa, tự chịu đau thôi cháu ơi". Đứa cháu ngậm ngùi, bà già cũng ngậm ngùi, biết thế ngày xưa mình đừng đánh cái ghế mà tét vào mông nó vài cái cho nó nhớ. Biết thế ngày xưa đừng tin lời bà tại cái ghế mà cháu mới đau. Ờ ! Biết thế.... Ngày xưa bà không đánh cháu, để giờ đời đánh cháu đau quá, chẳng biết nói với ai, chỉ dám than khóc một mình, lâu lâu buồn quá lại lên viết blog linh tinh. Người ta bảo "Nhữn...

[THEORY] MIYANO SHIHO - MỐI QUAN HỆ GIN&SHERRY

Hình ảnh
Cuộc chạm trán đầu tiên và duy nhất của Sherry và Gin tính đến thời điểm này là ở Vol 24. File 238. Bản dịch của Kim Đồng mình xin miễn bàn, có 2 bản dịch được cho là “sát nghĩa” về lời nói của Gin xuất hiện trong giấc mơ của Haibara: (1) “Cuộc rong chơi phóng đãng của cô em đến đây là hết… Giờ thì tỉnh cơn mơ đi… Hai ta nên mừng dịp hội ngộ bằng màu đỏ mà cô em ưa thích… đúng không, hả… Sherry?” (Kentaru dịch) (2) “Mấy trò nhảm nhí đến đây là hết rồi… Hãy tỉnh dậy từ giấc mơ… Và dùng màu đỏ tươi yêu thích của cô… Để ăn mừng dịp chúng ta tái ngộ… Nhé… Sherry?” (Rocketeam dịch) Vermouth: “Mà anh không thắc mắc về cái thằng đi cùng con bé à?” Gin: “Có chứ, gã đàn ông được nó đón nhận… Tôi rất muốn nhìn mặt hắn.” (Ở đây bạn dịch chú thích Gin dùng từ “đón nhận” còn có thể hiểu nghĩa là “ôm”) (Rocketeam dịch) Ở bản dịch (1), Gin dùng “cuộc rong chơi phóng đãng” để nói về “sự phản bội” của Sherry. Ý của Gin là “trách” Sherry phản bội lại hắn, đi tìm kiếm chỗ dựa từ người đàn ông ...

Gửi dượng Tony

Gửi dượng Tony, tách cafe buổi sáng của dượng giúp vực dậy tinh thần của bao nhiêu thanh niên, trong đó có con. Thú thật là con chưa đọc hết sách của dượng, lần nào cũng dừng lại chưa xong chương 1. Nhưng mà đừng vì vậy mà dượng chê con, tuy con không đọc nhiều nhưng cũng thấm được ý dượng muốn nói. Ở đời không cho ai không cái gì, mình phải làm mới có ăn, nhất là sinh viên mới ra trường, phải biết vươn mình ra biển lớn, nộp hồ sơ vào mấy công ty lớn, để làm việc, học hỏi, để tích lũy kinh nghiệm. Bị người ta bóc hết, lột sạch mới khôn, mới trưởng thành ra được. Con làm theo lời dượng cũng được gần 2 năm, nhảy cóc gần 4 công ty, thấy bản thân mình kiếm được đồng tiền nên vui lắm. Dượng ơi, nếu dượng đã viết 2 quyển Tony buổi sáng, nếu dượng có đọc được bài này của con thì nhất định phải chỉ con phải làm sao nhé ! Dượng nói cứ lao đầu làm ăn đi, con lao rồi. Nhưng sao dượng không nói làm ăn có nhiều kiểu người lừa gạt, chụp giựt. Như công ty vừa qua của con nè, con mới vào thử v...

Sài Gòn tháng 4

"Hà Nội 12 mùa hoa, tháng 4 loa kèn mỏng manh, như góc phố con đường quen..." Sài Gòn chẳng có 12 mùa hoa, tiết trời nắng nóng quanh năm cộng với thổ nhưỡng chẳng mấy đặc biệt khiến vùng đất khai phá 300 năm này không được ưu ái nhiều loại hoa như đất Kinh Kì. Nhưng cũng lắm điều lạ thay, chuỗi ngày tháng 4 nóng hừng hực, mặc dù chưa phải tháng nóng nhất nhưng cảm giác oi bức khó chịu phả ra từ những tòa nhà bê tông cốt thép và khắp mặt đường khiến ai ấy khó chịu, cảm giác hầm hập hành hạ từ sáng tới tối là thế, có lẽ người  Sài Gòn đã quen điều này từ rất lâu rồi, nhưng hôm nay cơn gió sớm mang theo vô số quả chõ trên cây xoay lất phất trước khi rụng xuống, cảnh tượng lạ mắt có phần lãng mạn đó có phần không phù hợp ở Sài Gòn, vùng đất phát triển quá nhanh khiến người ta quên thú vui dừng chậm lại thưởng ngoạn cuộc sống. Kẻ lãng mạn thì ngẩn ngơ trước cơn gió mang bao nhiêu quả chõ bay phất phơ, người thực dụng thì ngao ngán cảnh thành phố dạo này sao mà có nhiều rác quá ...