Tuần mệt mỏi nhất
Khi đầu tuần đã có điềm dữ thì cuối tuần không bao giờ là bình yên ! Đường hư, bột hư, đến cái nhân thịt cũng ôi thiu, hỏng hết. Mọi chuyện đều hỏng hết.
Chuyện 1: "Nội dung xong chưa"
Hầu như ngày nào đến cơ quan cũng nghe 800 lần câu này. Khi quyền quyết định không thuộc về mình, nhưng trách nhiệm nằm trên cái vai này, người ta có trăm ngàn lý do đè đầu cưỡi cổ người khác.
Mà nếu đã có ai đè đầu mình thì mình cũng phải kiếm một cái đầu khác để đè. Hình như có tất cả 7 cái đầu cùng đè nhau, ai nào cũng muốn nằm trên hết.
Chiều nay chuyện bị hài mình không muốn nhớ lại nhất xuất hiện. Thiết kế sau 1000 lần chỉnh sửa đưa sếp duyệt, thêm 1001 lần nữa là xuất bản, nhưng oái oăm chàng thiết kế đáng yêu rời văn phòng, bỏ lại con nhỏ cùng đống lộn xộn chưa xong. Nó vật vả xoay sở đủ kiểu vẫn không thể hoàn thành đúng timeline. Nó biết nó sẽ nhận cái liếc xéo, cái nhíu mày khó chịu từ đồng nghiệp. Vì nó mà plan bi chậm, phải dời tới đầu tuần sau.
Thẫn thờ nó thấy tuần nay nó nhiều lần phạm 1 lỗi không bao giờ chừa. Chả biết sắp xếp trình tự làm việc hợp lý. Và lần này nó trả giá thật đắt, 1 phút lưỡng lự của nó mà chiến dịch quảng cáo bị kéo lê đến tuần sau.
Nhờ sự lưỡng lự của nó mà project sách kéo dài 1 tháng.
Chuyện 2: "Đồng nghiệp đáng ghét"
Nói xấu đồng nghiệp là chuyện xấu, nhưng nói xấu để hả hê cái bụng mình là chuyện tốt. Người nói xấu sau lưng người khác là người thế nào? Bạn tự cho cảm nhận nha.
Mình đã có trải nghiệm với đồng nghiệp "tốt" như thế.
Để xem nào một người luôn nói cười vui vẻ với người đối diện, nhưng hễ họ quay đi lại lôi ra biết bao khuyết điểm của họ. Con người hình như ai cũng muốn đè bẹp người khác để nâng mình lên. Nhưng đè vừa vừa thôi chứ bà chị, con giun xéo lắm cũng quằn, đè như thế con giun cũng thành con rắn !
Chuyện 3: " Cô lập"
Lịch sử Mango đang lặp lại, cảm giác cô lập năm nào lại ùa về. Thật khó diễn tả thành lời, lần thứ 2 trải qua cảm giác như thế có thấy cay đắng không nào!
Đáng lẽ mình không nên tắm 2 lần trên 1 dòng sông, nhưng lại chọn đúng khúc sông đó mà chìm. Mình phạm lỗi, sếp mình chịu. Mọi người bắt đầu có thành kiến với mình. Ồ yeah! Cảm giác chị Vỹ đang ở đâu đây, cảm giác Huệ đang ngồi kế bên, cảm giác chị Hoa đang nhìn khó chịu.
Ở đây mọi người đeo lớp mặt nạ vui vẻ hay quá :)) Chắc họ bị buộc phải vậy. Cảm giác thừa biết mọi người khó chịu với mình nhưng vẫn vui cười nói khó chịu quá nhỉ!
Mình đã làm sai mọi thứ, từ công việc đến giao tiếp, bột hư, đường hư, đến cái nhân thịt bên trong cũng ôi thiu. Món bánh ngon lành mọi người chuẩn bị bị mình làm hỏng mất rồi. Có lẽ mẻ bánh tiếp theo mình làm cũng sẽ hỏng mất thôi. Chỉ còn cách loại bỏ con phụ bếp hậu đậu này ra khỏi team làm bánh.
Chắc lá thư đuổi việc không còn xa đâu.
Chuyện 4: " Bồ cười khẩy quay phắt"
Điều đau lòng là dù mình cố gắng truyền tải thông tin rằng mình đang khó khăn cỡ nào thì ai đó vẫn trơ ra đồng thởi khẳng định chắc nịch, chẳng có gì, ba chuyện tào lao. Và khi mình cần ai đó giải vây thì họ biến đâu mất tăm, để lại vài dòng tin nhắn "Anh đọc sách rồi đi ngủ, có gì mai nói".
Sách với anh quan trọng thế à, anh thích đi ngủ tới vậy sao?
Anh không chat với em vài dòng được à, anh biết em ghét nói chuyện qua điện thoại, ghét phải chờ tới ngày mai ra sao mà!
Chuyện 1: "Nội dung xong chưa"
Hầu như ngày nào đến cơ quan cũng nghe 800 lần câu này. Khi quyền quyết định không thuộc về mình, nhưng trách nhiệm nằm trên cái vai này, người ta có trăm ngàn lý do đè đầu cưỡi cổ người khác.
Mà nếu đã có ai đè đầu mình thì mình cũng phải kiếm một cái đầu khác để đè. Hình như có tất cả 7 cái đầu cùng đè nhau, ai nào cũng muốn nằm trên hết.
Chiều nay chuyện bị hài mình không muốn nhớ lại nhất xuất hiện. Thiết kế sau 1000 lần chỉnh sửa đưa sếp duyệt, thêm 1001 lần nữa là xuất bản, nhưng oái oăm chàng thiết kế đáng yêu rời văn phòng, bỏ lại con nhỏ cùng đống lộn xộn chưa xong. Nó vật vả xoay sở đủ kiểu vẫn không thể hoàn thành đúng timeline. Nó biết nó sẽ nhận cái liếc xéo, cái nhíu mày khó chịu từ đồng nghiệp. Vì nó mà plan bi chậm, phải dời tới đầu tuần sau.
Thẫn thờ nó thấy tuần nay nó nhiều lần phạm 1 lỗi không bao giờ chừa. Chả biết sắp xếp trình tự làm việc hợp lý. Và lần này nó trả giá thật đắt, 1 phút lưỡng lự của nó mà chiến dịch quảng cáo bị kéo lê đến tuần sau.
Nhờ sự lưỡng lự của nó mà project sách kéo dài 1 tháng.
Chuyện 2: "Đồng nghiệp đáng ghét"
Nói xấu đồng nghiệp là chuyện xấu, nhưng nói xấu để hả hê cái bụng mình là chuyện tốt. Người nói xấu sau lưng người khác là người thế nào? Bạn tự cho cảm nhận nha.
Mình đã có trải nghiệm với đồng nghiệp "tốt" như thế.
Để xem nào một người luôn nói cười vui vẻ với người đối diện, nhưng hễ họ quay đi lại lôi ra biết bao khuyết điểm của họ. Con người hình như ai cũng muốn đè bẹp người khác để nâng mình lên. Nhưng đè vừa vừa thôi chứ bà chị, con giun xéo lắm cũng quằn, đè như thế con giun cũng thành con rắn !
Chuyện 3: " Cô lập"
Lịch sử Mango đang lặp lại, cảm giác cô lập năm nào lại ùa về. Thật khó diễn tả thành lời, lần thứ 2 trải qua cảm giác như thế có thấy cay đắng không nào!
Đáng lẽ mình không nên tắm 2 lần trên 1 dòng sông, nhưng lại chọn đúng khúc sông đó mà chìm. Mình phạm lỗi, sếp mình chịu. Mọi người bắt đầu có thành kiến với mình. Ồ yeah! Cảm giác chị Vỹ đang ở đâu đây, cảm giác Huệ đang ngồi kế bên, cảm giác chị Hoa đang nhìn khó chịu.
Ở đây mọi người đeo lớp mặt nạ vui vẻ hay quá :)) Chắc họ bị buộc phải vậy. Cảm giác thừa biết mọi người khó chịu với mình nhưng vẫn vui cười nói khó chịu quá nhỉ!
Mình đã làm sai mọi thứ, từ công việc đến giao tiếp, bột hư, đường hư, đến cái nhân thịt bên trong cũng ôi thiu. Món bánh ngon lành mọi người chuẩn bị bị mình làm hỏng mất rồi. Có lẽ mẻ bánh tiếp theo mình làm cũng sẽ hỏng mất thôi. Chỉ còn cách loại bỏ con phụ bếp hậu đậu này ra khỏi team làm bánh.
Chắc lá thư đuổi việc không còn xa đâu.
Chuyện 4: " Bồ cười khẩy quay phắt"
Điều đau lòng là dù mình cố gắng truyền tải thông tin rằng mình đang khó khăn cỡ nào thì ai đó vẫn trơ ra đồng thởi khẳng định chắc nịch, chẳng có gì, ba chuyện tào lao. Và khi mình cần ai đó giải vây thì họ biến đâu mất tăm, để lại vài dòng tin nhắn "Anh đọc sách rồi đi ngủ, có gì mai nói".
Sách với anh quan trọng thế à, anh thích đi ngủ tới vậy sao?
Anh không chat với em vài dòng được à, anh biết em ghét nói chuyện qua điện thoại, ghét phải chờ tới ngày mai ra sao mà!
Nhận xét
Đăng nhận xét